Đêm 30 trừ tịch , giao thừa sang canh năm mới .bà ** hàng xóm nhà tôi , bê mâm lễ ra ngoài ngõ trước cửa nhà xì sụp khấn vái.
Lễ xong bà lúi húi đốt tiền vàng.Hai thằng nghiện đi qua , Một thằng giơ tay múa , không cần đến hai giây , con gà luộc vàng ươm mỏ ngậm bông hoa cúc trên mâm đã nằm gọn vào trong nách nó , rồi nó co cẳng chạy.
Bà già ngẩng mặt lên nhìn rồi gào – Bớ thằng ăn cắp , thằng ăn cắp , rồi bà vội vén váy tức tốc chạy đuổi theo thằng nghiện kẻ cắp con gà
Thằng nghiện đi cùng nhẹ nhàng bê luôn cả mâm lễ chạy về hướng ngược lại.
Khi Pháp đánh chiếm Bắc kỳ lần thứ nhất năm 1873 – 1874 , nhà Nguyễn phải ký hòa ước Giáp Tuất , trong đó quy định nhà Nguyễn phải mở thông thương cảng Ninh Hải ( Hải Phòng ) để đổi lấy việc Pháp rút quân khỏi Bắc kỳ.
Sau đó tại cảng Ninh Hải này Pháp và triều đình nhà Nguyễn mở một cơ quan thuế vụ chung , quản lý việc thương mại ở vùng cảng biển này , gọi là Hải Dương thương chính quan phòng.Do dài dòng nên mọi người gọi tắt là Hải Phòng.
Từ năm 1887 đến năm 1888 chính quyền Bảo hộ Pháp và triều đình nhà Nguyễn điều chỉnh địa giới.
Lấy bốn xã của huyện Thủy Nguyên để lập ra cảng Hải Phòng rồi tiến đến chuyển các huyện Thủy Nguyên . An Lão.An Dương . Nghi Dương (Kiến Thụy ) và một số xã của huyện Kim Môn và huyện Kim Thành về Hải Phòng và lập nên tỉnh Hải Phòng.
Ngày 19/7/1888 tổng thống Pháp Sadi Cacnot ký sắc lệnh thành lập thành phố Hải Phòng.
Kể từ đây thành phố Hải Phòng chính thức có tên trên bản đồ Liên Bang Đông Dương.
Tên Hải Phòng có thể bắt nguồn từ ty nha Hải Phòng sứ hay đồn Hải Phòng do cụ Bùi Viện lập ra từ thời Vua Tự Đức năm 1871 với căn cứ sau .Bến cảng trên sông Cấm trước khi được gọi là Hải Phòng đã có tên là Ninh Hải.
Địa danh Ninh Hải đã có tên trong tất cả các giấy tờ trước khi được gọi là Hải Phòng.
Sau hiệp định Giơnevơ Hải Phòng trở thành nơi 300 ngày tập kết di cư vào nam.
Ngày 13/5/1955 người lính cuối cùng của quân đội Pháp bước lên con tàu há mồm ở bến Nghiêng Đồ Sơn một đi không trở lại thì đến ngày 26/9/1955 huyện Hải An của tỉnh Kiến An được sát nhập vào thành phố Hải Phòng.
Ngày 5/6/1956 thị xã Cát Bà , huyện Cát Hải của khu Hồng Quảng được sát nhập vào thành phố Hải Phòng.
Ngày 22/7/1957 chuyển thị xã Cát Bà thành huyện Cát Bà
Ngày 5/7/1961 khu vực nội thành được chia thành 3 khu với tên gọi.
Hồng Bàng.Ngô Quyền và Lê Chân.
Ngày 27/10/1962 Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hòa quyết định sát nhập toàn bộ tỉnh Kiến An vào Thành Phố Hải Phòng.
Ba khu phố nội thành khoảng chừng có ba mươi nghìn dân được bao bọc bởi những con sông và một mé giáp biển nên nó như một hòn đảo.
Ba cầu , bốn cống , năm cửa Ô
Đào sông lấn biển dựng cơ đồ.
Năm 1899 nhà máy Xi Măng Hải phòng được xây dựng và đi vào sản xuất , rồi cảng Sáu Kho ngày càng nhiều con tàu cập bến , nên chính quyền Pháp phải tuyển mộ người ở các nơi trong toàn quốc về làm công nhân.
Dân Việt thời đầu thế kỷ 20 cố hữu và thủ cựu với tư tưởng Nho Giáo , nên không mấy ai bỏ làng đi xa xứ , mà những ai dám bỏ làng ra đi thì mặc nhiên đó là những kẻ đã vào bước đường cùng hoặc ghê gớm.
Vậy là Hải Phòng như một cái hố rác chứa hết , bất kể ai tới , bất kể thành phần.
Đã thế lại được bổ sung rất nhiều những người Hoa là tàn dư của quân đội Quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch ở lại sau năm 1945 khi Hoa quân nhập Việt , và năm 1949 khi Tưởng giới Thạch bị Mao trạch Đông đánh bại phải chạy sang Đài Loan.
Rất nhiều người Hoa ở các tỉnh miền nam Trung Quốc và Lưỡng Quảng ồ ạt đến Hải Phòng bằng đường biển và đường bộ qua Móng cái.
Cùng với những người gốc Hoa đã định cư nhiều đời ở đây , họ lập nên những khu phố như Lý Thường Kiệt . Đông kinh Phan Bội Châu.Quang Trung vv.vv.Có tới 95/% toàn người Hoa.
Năm 1912 Pháp xây dựng và khánh thành nhà hát lớn Hải Phòng. Vậy là lại kéo thêm rất nhiều gia đình chồng Pháp vợ Việt cùng những đứa con lai.
Định hình nên một khu vực nội thành với ba loại sắc dân.
Việt – Pháp – Trung.
Tất nhiên với một thành phố non trẻ và hỗn tạp , lại sống trong thời buổi chiến tranh nên tệ nạn được các loại du thủ du thực người Hoa , người Pháp , đem đến hòa trộn với cái chất côn đồ ưa phá bĩnh , thích đánh nhau của dân Việt đã làm nên một thương hiệu Hải Phòng làm ngán ngại trong toàn quốc , kể cả ở nước ngoài khi họ có điều kiện sang đó.
Đến thập kỷ 40 ( Thế kỷ 20) Hải Phòng gần như đã định hình thành 3 khu vực mà dân chúng gọi nôm na là
Phố Tây – Phố Khách – Phố Việt
Tuy rằng cũng có xen kẽ nhưng những phố đó đều có trên 80% sắc tộc của họ nên được gọi theo đa số.
Cộng đồng người Pháp đa số cư trú ở Phố Tây.
Phố Tây – Đại diện là phố Điện biên Phủ bây giờ gồm hai phố là – Đại lộ Pônbe (Bovlevard Paul Bert ) và Thống chế Giốp (Marechal joffre )
Sau năm 1954 phố Giốp đổi là phố Phạm Ngũ Lão.Đại lộ Ponbe đổi là đại lộ Hồng Bàng.
Đến năm 1963 hợp một gọi là Điện biên Phủ.
Phố Điện biên Phủ từ cầu Lạc Long đến ngã sáu dài 1255 mét , đoạn cầu Lạc long – Trần Hưng đạo dài 915 mét rộng 10 mét.Đoạn Trần Hưng Đạo – Trần Phú dài 85 mét rộng 15 mét.Đoạn Trần Phú – Ngã sáu dài 340 rộng 9 mét.Vỉ hè toàn tuyến dài 915 mét.
Nói chung người Pháp ở những con phố thuộc loại sạch đẹp và Vip nhất . Có thể kể tên một vài phố điển hình bây giờ đã có tên mới sau năm 1955 như.Đinh Tiên Hoàng .Hoàng văn Thụ . Minh Khai.
Cộng đồng người Pháp ở Hải Phòng thì công chức và viên chức chủ yếu là người da trắng chính chủ sắc tộc con gà trống Gôloa , còn đám quân nhân và Culit thì đa số gốc người ở các thuộc địa Châu Phi của Pháp.(Chỉ có số sỹ quan mới chủ yếu là người da trắng )
Phố Khách – Là từ dân ta gọi chung khu vực có người Hoa sinh sống , mà đại diện là các phố.
Kỳ đồng . Lý thường Kiệt .Quang Trung. Phan bội Châu bây giờ .
Cộng đồng người Hoa chủ yếu sinh sống nhiều nhất ở khu vực bao quanh chợ Sắt.
Chợ Sắt nằm ở ngã ba sông Tam bạc , là một nơi trên bến dưới thuyền , giao thông thuận tiện , nơi mua bán trao đổi hàng hóa lớn bậc nhất Bắc Kỳ thời ấy.
Cuối thế kỷ 19 chợ Sắt chỉ là một mom đất nhô ra ở ngã ba sông Tam Bạc , cây cỏ mà nhiều nhất là cây ” nậu ” với ” sú , vẹt ” mọc um tùm hoang hóa .Thấy vậy một người đàn bà Việt có chồng là người Pháp tên là Balo (Balaurd)
Xin chính quyền cho dựng chợ.
Mới đầu là 14 gian quán , mái lợp lá cọ , họp phiên mỗi tháng sáu ngày vào các ngày mùng 4..9..14..24..24..29 âm lịch .Nhưng hàng năm đến mùa mưa bão lại bị gió bão làm hỏng , thấy vậy ông Balo mới thay thế các lều quán bằng khung sắt , rồi rào bao quanh chợ bằng hàng rào sắt , có ba gian bốn cổng.
Chợ có sáu người thu vé gọi là ( Thầy Ký ) và sáu Culi làm nhiệm vụ quét dọn .
Chợ họp từ bốn giờ sáng đến năm giờ chiều thì tan chợ sau một hồi chuông dài.
Mới đầu thì chợ Sắt chủ yếu là chợ buôn bán nông sản
Chợ Sắt cất gánh buôn cau
Chợ huyện buôn gấc , buôn dầu , buôn nhang.
Sau dần những thương hồ người Hoa dần dần kéo đến buôn đủ loại , rồi vợ con các công viên chức Pháp cũng mua hàng từ chính quốc về bán , và những thương nhân người Việt có tên tuổi cũng mở đại lý .Vậy là chợ Sắt đã trở thành huyền thoại với câu.
Cần mua gì thì ra chợ Sắt.Nếu bạn biết lắp ráp thì chợ Sắt sẽ bán cho bạn đủ phụ tùng để lắp ráp một cái chiến xa hoặc thậm chí cả một cái máy bay.
Ba bến sông ở ngã ba sông Tam bạc chợ Sắt là.Bến Chương Dương . Bến Hàm Tử và Vạn kiếp.
Bến Chương Dương nằm dọc theo sông đào Hạ Lý về phía hữu ngạn , song song với tả ngạn bến Vân Đồn ở sông đào này ,bến bắt đầu từ Hạ Lý đến bờ sông Cấm dài 815 mét.
Lúc đầu có tên là bến Van Vonlenhoven mang tên một viên toàn quyền người Pháp.
Bến Hàm Tử – Từ đầu cầu Quay đến đường Trần nguyên Hãn . Bến lúc đầu có tên là Keđơ l’abatoa nghĩa là bến lò sát sinh.Vì đầu phố nối với phố Abattoir nên dân Việt gọi là bến Tam kỳ.
Cộng đồng người Việt đông hơn và ở rộng hơn , chiếm hai phần ba những đường phố ở nội thành.
Điển Hình là các phố Lạch Tray.Cầu Đất .Cát dài.Cát Cụt.Tô Hiệu.Lê Lợi.Đà Nẵng.Chợ Con .An Dương .Thiên Lôi.Quán Mau.An Đà.
Cùng các ngõ phố nổi tiếng như .
Ngõ Cấm.Ngõ Cô Ba chìa.Ngõ Thuận Thái .Ngõ Thối.ngõ Tham Thuật .Ngõ Tò Vò.Ngõ Sơn Hà.ngõ Lý Tiêm , Lý Phình.
Có ba khu vực chợ mà người Việt độc chiếm cũng nổi danh ở Hải Phòng là Chợ Con .Chợ Cột Đèn và Chợ An Dương.
Trong đó Chợ Con nổi danh với tên tuổi Năm Sài – Gòn trong tác phẩm ” Bỉ Vỏ ” của nhà văn Nguyên Hồng.
Hải Phòng phồn hoa thì tất yếu là phải “Phồn Thực ” Trộm cắp.Đĩ Điếm và Nghiện Hút Thuốc Phiện ( Ma Túy)
Thuốc Phiện ở Hải phòng đã có từ xa xưa , nhưng nó mở rộng và phổ cập ở mọi đường phố với hàng loạt tiệm hút dưới thời phó Đô Đốc Bonard
Vậy là nhà nhà nghiện.Người người nghiện.
Có thể ví von như.
Trai tráng sỹ phải so vai rụt cổ
Gái thuyền quyên phải mặt bủng da chì.
Thuốc phiện bán tại các khu phố Tây ở Re’gie Opium được đựng trong hộp , hộp lớn đựng một lượng 37,5 gam , hộp vừa đựng 5 chỉ , hộp nhỏ đựng 2 chỉ .Khách mua hút tại chỗ có thể mua ” Ngao Tài ” loại lớn có thể hút từ 3 – 5 điếu , hoặc có thể mua (Ngao Xây -Xỉu) là loại nhỏ chỉ hút được hai điếu .
Hai người rủ nhau vào tiệm hút có thể mua một ngao tài chia nhau , mỗi người hút hai điếu cũng đủ phê.
Các tiệm hút của người Hoa và người Việt thì nhếch nhác hơn , bởi khách mua về thì ít mà hút tại chỗ thì nhiều.
Khách cũng thượng vàng hạ cám hơn ở khu phố Tây.Cũng rất nhiều khách nằm ” Bẹp Tai ” tại chỗ đến mấy ngày.
Khách sang và có tiền thì hút thuốc ” Cống ” là loại nguyên chất , còn dân lao động chủ yếu là hút ” sái nhất , sái nhị ” .Sau năm 1955 khi chính quyền Việt Nam dân chủ nghiêm cấm và coi buôn bán thuốc phiện là trọng tội , thì các tiệm hút buộc phải đóng cửa , hầu hết bỏ nghề , các con nghiện bị bắt đưa đi trại cai nghiện khá nhiều.
Coi như việc hút thuốc phiện ở Hải Phòng bị xóa xổ , chỉ còn một số tiệm lén lút mở bán cho người nghiện quen biết.Cũng vì thế mà nguồn cung thuốc ngày càng khan hiếm , dẫn đến việc các chủ tiệm hút phải lấy thuốc cảm ABC loại viên nén tán ra rồi dùng bột thuốc ấy trộn cùng thuốc sái cho được nhiều.
Sau năm 1975 khi hai miền nam bắc hợp nhất và thông thương trở lại thì nguồn cung và số người nghiện hút có tăng lên nhưng vẫn chưa đáng kể để gây nên làn sóng tệ nạn nghiện hút.
Phải đến tận thập kỷ 90 ( thế kỷ 20 ) cùng với cả nước Hải Phòng mới bị ” Cơn sóng Thần ma túy ” tàn phá một cách kinh hoàng.
Hải Phòng cùng với Quảng Ninh là hai tỉnh thành có số dân vượt biên sang Hongkong bị hồi hương về nhiều nhất.
Chính số ” Tài cố – Đầu gấu – Đại bàng ” này đã du nhập về Hải Phòng những loại Ma Túy thế hệ mới mà thuốc phiện còn phải lạy bằng cụ tổ.
Khởi đầu là Heroin dạng bột và Đonagăng dạng ống.
Mới đầu dân nghiện còn lấy điếu thuốc lá dỗ sợi thuốc ra trộn bột Heroin vào hút , rồi tiến tới đổ thuốc bột lên tờ giấy bạc xong bật lửa bên dưới hít.Nhưng như thế vẫn chưa đủ độ phê , vậy là hòa thuốc bột vào nước cất rồi tiêm trực tiếp vào ven tay như Đonagăng dạng ống.
Ngày nào cũng chọc , cũng chích , năm bẩy lần thì vài tháng sau không lấy ven ở tay được nữa , lại chọc chích ven ở đùi.
Giai đoạn nửa đầu thập kỷ 90 là giai đoạn kinh hoàng nhất ở Hải Phòng.
Không thể thống kê được số con nghiện là bao nhiêu. Nghiện ngập không còn là lén lút nữa , dân nghiện quy tụ ở thành xóm , thành khu luôn.
Những khu vực nghiện khét tiếng ngày ấy có Xóm Liều ở ngõ Cấm.Hồ Ông Báo ở phường Hồ Nam.Bờ mương Cầu Tre Vạn Mỹ.Bờ Mương An kim Hải ở Niệm Nghĩa..Bãi rác Cao Thắng ở Hạ Lý.Con số dân nghiện mỗi nơi có hàng trăm người tụ tập hút xách và mua bán ở đó.
Nhưng đó mới là cái mụn ghẻ so với khu vực Đường Tàu thuộc Quận Lê Chân.Đây mới là trung tâm của ” cơn bão nghiện ” mỗi ngày dân nghiện vật vờ chích choáng , mua bán ở đây ngày nhiều thì trên nghìn thằng nghiện , ngày ít thì cũng năm , bẩy trăm thằng.
Tính từ gác ba re ở Áp pha Cát Cụt xuôi về hướng tây qua gác ba re An Dương cắt ngang đường Trần Nguyên Hãn đến khúc cua tay áo đường sắt dài chừng hơn một km , một bên là phường Hồ Nam , một bên là phường Cát Dài ,dọc theo hướng Đông Tây.
Đến đoạn cua đường sắt chuyển từ hướng Đông Tây sang hướng Bắc Nam chạy đến cầu Quay thì lối ngõ đi cạch ven đường tàu trở thành một ngõ ngã ba gọi là ” ngã ba sung sướng hay ngã ba tử thần “
Ngã ba này là góc tiếp giáp của ba phường .
Trần nguyên Hãn – Lam Sơn – An Dương.
Cùng một mé bên đường tàu , qua đường ray tàu mé bên kia mấy bước chân là địa giới phường Cát Dài.
( Nên coi như là địa giới bốn phường tiếp giáp )
Từ đầu ngã ba xuôi về tiếp hướng tây là ngõ tổ 43 , một bên thuộc phường Lam Sơn , một bên thuộc phường An Dương nguyên sơ nó chính là một nhánh đường tàu tránh thời thuộc Pháp chạy vòng sau lưng lâu đài Macty , thời chiến tranh Không quân Mỹ ném bom Miền Bắc ném trúng đường ray tàu nên bị hỏng – chính quyền cho tháo rỡ bỏ đường sắt này , nên nó trở thành ngõ phố .
Ngõ dài chừng hơn ba trăm mét.Cuối ngõ lại có ngã ba thông ra đường Lam Sơn và phố Phạm minh Thông .
(Năm 1992 tôi lấy vợ và sống ở trong ngõ phố này , nhà tôi cách ngã ba sung sướng tầm hai trăm mét )
Ngã ba sung sướng – Ngã ba tử thần coi như là ” Thủ đô ” của dân nghiện.
Túc trực thường xuyên , ăn nằm tại chỗ và có nhiều kẻ chết tại chỗ 24/24 giờ tại đây lúc nào cũng có khoảng hơn một trăm thằng.
Chúng nằm vạ nằm vật bên những ” núi ” kim tiêm và vỏ ống nước cất hay vỏ ống thuốc Đonagăng.
Thằng có tiền thì chơi hàng xịn , thằng bết quá rồi thì nhặt vỏ ống rồi lấy nước lã cho vào xúc sạc lại , xong dùng luôn kim tiêm còn dính đầy máu vứt vương vãi ở đấy tự chích hay nhờ bạn nghiện chích giúp.
Bọn này thì ven tay không chính được nữa rồi.
Nói chung cứ đâm kim vào đùi hay mông là xong.
Kết cục là sẽ chết..Mười ngày thì có đến chín ngày có thằng chết , chết ít thì một hai thằng , chết nhiều thì vài ba thằng.
Có xác một hai hôm sau khi được bạn nghiện báo tin thì người nhà mới đến đem về.
Có nhiều xác người nhà đến xem mặt có đúng không – đúng rồi họ cũng về , mặc kệ cho cái xác ấy xã hội hay chính quyền sử lý.
Nghiện chết ở đây được phân chia làm hai loại . Loại vô thừa nhận và loại có người nhà đến nhận .
Mỗi năm chỉ riêng loại chết vô thừa nhận đã có trên dưới một trăm thằng.Loại có người nhận chừng đôi ba trăm thằng.
Có những thằng chết vô thừa nhận nằm ở đúng chỗ giáp mốc lộ địa giới hai phường , bọn bạn nghiện báo phường , phường nào cũng né bảo là thuộc phường kia , vì xác chết vô thừa nhận phường phải lo , lúc mới đầu lác đác có thằng chết thì còn pháp y này nọ , sau chết nhiều quá cũng chẳng ông pháp y nào đến nữa .
Phường thoạt đầu còn lo được sau cũng chán luôn , vì kinh phí hạn hẹp , nhiều khi cán bộ phường còn phải bỏ tiền túi ra lo . Khi mà chết đến mức chính quyền cũng chán vì phải bù kinh phí , người ta làm cách đơn giản nhất là gọi cty mai táng cho người đến chỗ đó quẳng cái xác lên xe chở thẳng xuống nghĩa trang Ninh Hải còn thiêu hay chôn , có quan tài hay không thì không ai biết.
Chính vì đùn đẩy nhau mà có xác hôm nay bị chết bên địa phận phường này , mai đi qua thấy cái xác ấy đã bị vứt ở cách chỗ chết hôm qua mấy mét , nhưng nó đã thuộc về địa giới phường khác.
Ở chỗ ngã ba phường thì lúc nào cũng có xác chết nằm đấy chờ , nó cũng chẳng làm ai sợ , vì từ người dân sống ở đây với bọn nghiện đã quá quen rồi , đến ngay như người nhà của cái thằng nghiện chết đến nhặt xác mang về cũng chẳng có ai nhỏ giọt nước mắt nào , thậm chí có gia đình khi nhận diện đúng con em nhà mình chết còn cười như được mùa bảo
- Con Quỷ này chết – vậy là từ nay gia đình mình sống rồi.
Hàng ngày lúc chiều tà thì nghiện từ các nơi kéo về khu ngã ba phường hàng đàn hàng lũ như lũ Quỷ hiện lên từ Aty địa ngục.
Thằng quần đùi áo cộc , thằng sơmi đóng thùng , già trẻ lớn bé đủ loại.
Một phần mười trong số đó là đàn bà con gái và các loại trống choai tầm 13- 15 tuổi.
Chúng đi đứng nằm ngồi tràn cả hai bên tả nuy của đường ray tàu hỏa và các lối ngõ.
Tối đến khu vực này không có ai dám đến ngoài dân ở đây và lũ nghiện.Ngay như công an hay cán bộ chính quyền đến chỗ này cũng phải tổ chức đi thành một tốp trên dưới chục người.
Đêm đến thì nó còn kinh hoàng gấp vạn lần hơn, khi nghiện đã phê thuốc thì một số còn kha khá sức khỏe và thể lực vẫn có nhu cầu sinh lý.Vậy là chúng cặp đôi rồi làm tình với nhau đủ kiểu .Sáng ra có đôi làm tình thì một đứa đã chết , đứa còn sống vẫn đang ôm dính lấy nhau.
Có những đứa chết vì đói khát khi vài ba ngày lúc nào cũng chìm trong cơn ” phê ” thuốc. , mà lại không có gì ăn.Nghiện thì chơi với nghiện , có nhóm vài thằng là bạn thân rủ nhau chơi ma túy , đến khi phải đưa nhau ra ngã ba này thì lúc đầu còn kiếm ăn giúp nhau , sau yếu quá đi còn không vững vậy là nằm ôm nhau thằng chết trước , thằng chết sau.
Ma túy ở đây được bán công khai như bán rau ngoài chợ.
Có ba loại kiểu bán.
Đứng đầu là các ông trùm nhà ở khu vực đó hoặc ở chỗ khác nhưng đặt điểm đại lý ở đây.
Có đám tay chân đệ tử phục vụ , bảo vệ đàng hoàng.
Loại thứ hai là các nhà dân ở đấy bán lẻ để kiếm cơm , mười nhà ở đấy thì có đến non nửa nhà bán.
Loại thứ ba là nghiện bán thuê lấy ma túy dùng thay tiền được trả công.
Có một điều đặc biệt , nó như luật bất thành văn . Ai cũng biết nghiện là tổ sư của Chí Phèo , thậm chí có kẻ còn đánh cha chửi mẹ , sẵn sàng giết người lấy tiền đi chích choác .
Nhưng bất kể là Ma hay Quỷ ở đâu , ghê gớm đến thế nào thì không biết , nhưng đã đến khu đường tàu này ( đặc biệt ở chỗ ngã ba phường ) thì đều ngoan như cún .
Ở chỗ này không có chuyện cướp giật hay trấn lột nhau , những người dân cũng rất an bình , nhiều nhà cửa mở thông thống ra mà nghiện nhiều thằng chết ngồi phủ phục cạnh bên cửa.
Vì sao.
Vì đã nghiện thì chất nghiện như nhau rồi , Ma với Ma , Quỷ với Quỷ như nhau rồi thì dọa ai được nữa.Còn người dân nhà nào đã dám ở chỗ này thì họ cũng thuộc loại anh hùng , dũng sỹ hay đầu chày đít thớt cả rồi.
Cho nên ma túy bày bán công khai và để tơ hơ ra như thế , nhưng loại nghiện sắp chết chỉ dám nhìn mà thèm rồi đợi thằng nào có tiền mua chơi xong vội vàng tranh nhau xin cái kim tiêm nó vừa chọc , cái vỏ ống Đonagăng, cái vỏ sâu nhựa đựng Heroin để xúc xạc chơi lại.
Đầu năm 1992 tôi lấy vợ thì cuối năm sinh con đầu lòng , nhà tôi ở trong ngõ tổ 43 cách ngã ba phường có hai trăm mét vậy mà người nhà hai họ hoặc bạn bè ai đến thăm cháu đều phải đi lối cuối ngõ từ đường Phạm minh Thông vào , hay từ đường lam Sơn theo lối ngõ 15 rồi đến ngã ba rẽ vào lối ngõ nhà tôi thì dừng lại nhờ người gọi cho tôi ra dẫn vào.
Ngõ 43 chỉ rộng trên dưới từng đoạn có hai mét , nhưng nghiện chúng nó ngồi dựa lưng vào tường hai bên đối diện nhau chỉ chừa cửa nhà , đứa ngồi bó gối , đứa ngồi duỗi chân làm lối đi trong ngõ càng chật hẹp ,
Dân trong ngõ thì 99% là chỉ có xe đạp , nhiều lúc nghiện hai bên thò chân duỗi ngăn mất cả lối đi , vậy là xuống xe sút chân thẳng vào mặt thằng nghiện . Nghiện chỉ dám xuýt xoa kêu đau chứ không dám bật lại.
Lũ trẻ trâu trong ngõ tôi chỉ sau khoảng thời gian không đầy mười năm đã chết đến một nửa.
Những đứa đáng tuổi em , tuổi cháu , nhiều đứa tôi rất quý , suốt ngày bế ẵm con tôi sau mắc nghiện chết vô cùng thương tâm
Nhà tôi không có cổng , nên cửa nhà cũng là mặt ngõ luôn.
Chỉ vừa đúng ba bước chân đi ngang ngõ là cổng nhà thằng cu TR đối diện cửa nhà tôi.Thằng cu TR và thằng B nhà liền tường sát vách với nhà tôi chơi với nhau rất thân , hai thằng rất nhanh nhẹn và đẹp trai , năm 93 thì chúng chừng 15-16 tuổi , hai thằng chuyên giành nhau bế con tôi , rồi nô đùa với con bé.
Sang năm 95 tôi đã bán nhà đi nơi khác được một thời gian thì một hôm có việc về xóm cũ , từ gác chắn barie cắt ngang đường Trần Nguyên Hãn tôi đạp xe đi dọc theo lối đường tàu thì nghe tiếng gọi tên tôi
Dừng xe lại nhìn thì hóa ra thằng TR đang ngồi bó gối cùng mấy đứa con gái cũng tầm tuổi nó ngay tanuy đường tàu , bộ quần áo tuy lành lặn nhưng cáu bẩn cùng mái tóc chắc nửa tháng chưa tắm gội , đôi mắt trong veo thánh thiện ngày nào giờ lờ đờ , mi mắt trên sụp xuống gần như dính xuống mi dưới ( điểm đặc trưng của nghiện ) trên khuôn mặt lấm lem lún phún hàng ria mép lông tơ , tay cầm cái xilanh bên trong có nước mà cũng chẳng biết là nước cất hay nước lã bơm vào hút ra xúc xạc mấy cái vỏ ống Đonagăng.
Đứa con gái ngồi cạnh nó tóc túm đuôi gà , nom mặt chắc chỉ tầm 13-14 tuổi gầy nhom nửa ngồi nửa dựa vào tanuy thì đôi mắt nhắm nghiền nhưng hai tay luồn vào trong áo gãi xoàn xoạt.
Hỏi thăm nó được câu trước câu sau nó đã xòe tay ra xin tiền.Tôi đã lắc đầu không cho thì nó nói một câu ” đằng nào em cũng chết thì coi như anh làm phúc một lần cho em đỡ vã ” thở dài rồi tôi móc ví cho nó tờ hai mươi nghìn.
Tôi còn chưa kịp đút ví vào túi thì một thằng nghiện đứng gần đấy đã chạy lại với cái túi nilon trên tay.
Chưa đến nửa nốt nhạc nó đã ấn vào tay thằng cu TR cái túi rồi giật lấy tờ tiền chạy đi.
Con bé con hai tay đang gãi lập tức dừng tay mở bừng đôi mắt nhìn thằng TR lấy từ trong túi ra một cái xilanh , một ống nước cất và một tép Heroin đựng trong cái ống nhựa ( như cái ống nhựa hút nước mía ) dài chừng một cm .
Thằng TR bẻ đầu ống nước cất rồi cho Heroin vào xong bịt tay lắc , rồi lấy xilanh hút đầy xong đâm phập vào ven đùi , con bé con tóc đuôi gà vội vàng tụt quần dài nhưng do vội nên hai tay túm cả vào cạp quần lót kéo thẳng xuống chân , vậy là tơ hơ hết ra .
Miệng leo lẻo bảo thằng TR chích một nửa thôi…Không biết nói gì hơn nữa tôi lẳng lặng lên xe phóng đi.
Mấy tháng sau gặp thằng cu B ở ngã tư An dương thì nó bảo thằng cu TR chết rồi , mà bố mẹ nó cũng đã bán được nhà nên giờ đang ở nhờ nhà ông bà nội chờ tìm mua nhà mới.
Trước đó tôi quyết định bán nhà mà không còn nghĩ đến chuyện đắt rẻ do hai vụ việc sảy ra .
Một hôm đi làm về đã muộn mà không thấy vợ con tôi đâu , sai mấy đứa lau nhau đi ra đường lam sơn chỗ nhà chị gái tôi ở xem có đấy không , thì lúc sau vợ tôi về kể bảo ” chiều hai mẹ con bế nhau đi chợ về đến nhà thì tự nhiên có một anh tay chống nạng do bị cụt một chân xông vào nằm lăn ra giữa nhà , em đuổi thì anh ấy bảo tao là K , bạn của thằng Vinh , Tao phê rồi cho tao nằm nhờ một lúc , vậy là em phải nhờ bọn thằng B trông nhà rồi bế con ra nhà bác “
Nghe vợ nói vậy tôi biết ngay là thằng K nhà trong ngõ Lửa Hồng vừa là bạn học , vừa là bạn thời trẻ trâu ở phố cũ.
Gã nghiện oặt xà lai ra , nên chuyên giở nghề ăn vạ , cứ thấy ôtô chạy chậm là gã lao ra cố tình cho xe đụng , rồi lăn lộn ăn vạ đủ kiểu cho lái xe phải đền tiền cho gã.
Một lần gã căn không chuẩn nên lao vào đúng cái xe tải chạy nhanh , nên bị xe cán gãy nát một bên đùi , vậy là thành cụt phải chống nạng , khổ nỗi từ khi gã bị cụt thì gã càng liều lĩnh hơn , thực sự gã đã trở thành hung thần của các lái xe chạy xe ngang qua mấy đường phố ở khu vực này.
Còn chưa hết bực chuyện thằng K hôm trước thì ngay chiều tối hôm sau vợ chồng tôi đang ngồi ăn cơm thì thằng T phường Cát Dài đi qua ngõ thấy tôi nên vào chơi.
Chuyện trò một lúc rồi gã xin tôi đôi giày xong rồi gã nói rất chân tình rằng gã nghiện nặng lắm rồi.
Bây giờ là lúc gã đang tỉnh táo nhất , nên có lời là lúc khác gặp gã dù có thấy gã lên cơn phê , hay sắp chết đi nữa thì cũng coi như không cần biết , bởi lúc ấy gã là ma quỷ rồi chứ không phải con người.
Gã xin đôi giày của tôi để gã luôn nhớ chúng tôi từng là bạn , là đồng đội của nhau khi còn trong quân ngũ.
( Gã cũng là học viên trường sỹ quan 280 cùng tôi , khi ra trường về đơn vị mới công tác một thời gian thì gã giở trò và đủ mọi mánh khóe để xin ra quân , về rồi gã đã phấn đấu thành một ông chủ trẻ có quầy bán hàng trong chợ Sắt . Lấy vợ sinh con rồi khi có tiền bạc rủng rỉnh gã lại lao vào con đường nghiện ngập , vậy là trở về mo.Gã cũng giữ đúng lời hứa không bao giờ vào nhà hay gặp mặt tôi nữa , cho đến hai năm sau thì tôi nhận được tin gã chết , đến nhà gã phúng viếng cùng mấy thằng bạn lính thì tôi mới biết , gã tự thắt cổ chết treo ở xà nhà và để lại lá thư tuyệt mệnh.
Trong thư gã cho biết gã chết đi để các con gã đỡ xấu hổ vì có thằng bố nghiện.
Vì mấy hôm trước gã đi họp phụ huynh thì được cô giáo cho biết đứa con lớn của gã là một học sinh giỏi được thành phố tặng bằng khen .Vậy là gã vẫn xứng danh đồng đội của chúng tôi.
Đi viếng đám ma về thấy thời gian còn sớm tôi rẽ vào nhà thằng CH ở trong ngõ nghĩa địa Tây.
Ngõ nghĩa địa Tây là một xóm phố chạy dọc theo đường tàu nghiện ở An Dương , nó có hàng chục ngõ hẻm thông ra đường tàu , và cũng là xóm nghiện.
Thằng CH là bạn nối khố ở phố cũ từ khi còn bé , nhà tôi và nhà nó cách nhau có mấy nhà và cùng ở mặt đường.
Gã làm nghề tự do nhưng dạo này thất nghiệp nên mấy hôm trước gã về quê nội ở chợ Hỗ thì gã vào nhà tôi ở Quán Toan chơi.
Gặp gã ngồi ở quán nước cùng con bé thứ hai của gã ngay đầu ngõ , chuyện trò nghe gã trình bày khó khăn khổ sở , nên tôi bảo ” Thôi tao giúp mày , tao cho mày một cái xe xíchlô chịu khó đi chở khách làm mà kiếm cơm nuôi con ” giá một cái xíchlô ngày ấy khoảng 800 nghìn , lúc ấy trong ví tôi chỉ còn hơn bốn trăm vậy là đưa cho gã bốn trăm để mai đặt xưởng làm xe họ làm , một tuần nữa tôi sẽ cầm nốt tiền xuống cùng gã đi lấy xe.
Đúng một tuần sau tôi đến nhà gã , thì thấy gã đang phê thuốc , hỏi xe pháo thế nào gã làm câu ” Tao lấy tiền mua thuốc chứ không mua xe ” không thèm nói thêm một lời nào nữa tôi lên xe về thẳng.
Bẵng đi phải đến gần 5 năm sau , lúc này vợ chồng tôi đã có thêm một thằng con trai đã hơn ba tuổi.
Một hôm vào ngày tết vợ chồng tôi đi quanh xóm chúc tết để hai đứa con ở nhà.
Lúc về thằng cu nhà tôi khoe ” vừa rồi có bác hỏi bố , con bảo bố không có nhà , vậy là bác ấy cho con tiền xong còn sờ chim con bảo bố với bác ấy là bạn từ lúc dái bé như của con ” rồi nó đưa tôi tờ một trăm nghìn đồng .
Đang suy nghĩ xem ai thì con gái lớn của tôi bảo “bác ấy bảo bác ấy đi chợ Hỗ ” vậy là tôi đoán đúng là thằng CH.
Mấy hôm sau tôi cùng thằng cu con phóng xe đến nhà gã.
Vào trong ngõ mới đến đầu hẻm rẽ vào nhà gã đã thấy bốn năm đứa cả trai lẫn gái chặn xe tôi lại hỏi đi đâu , tôi bảo vào nhà thằng CH .
Một đứa chạy vào mấy phút sau thấy thằng CH chân đất chạy ra , vừa bế thằng cu nhà tôi trên xe xuống gã vừa ra lệnh cho một thằng mang xe của tôi đi gửi ở nhà hàng xóm.
Nhà gã là một căn nhà hai tầng nhỏ , chình ình giữa tầng một là một tấm đệm mút và cái gối , gã bảo bố con tôi ngồi luôn lên đó .Trong lúc gã loay hoay pha cafe thì thằng cu con nhà tôi lật cái gối lên chơi thì thấy tiền hàng xấp đủ mệnh giá , nó lại lật viền mép tấm đệm nghịch thì thấy hàng đống viên bi giấy , vuốt một viên giấy xem thì ra là một tờ tiền mệnh giá 50 nghìn .
Thằng CH thấy thằng cu nhà tôi cầm mấy viên búng chơi thì gã bảo ” con thích thì cầm hết về mà chơi “
Uống chưa hết phin cafe mà cứ năm lần bẩy lượt một đứa trong đám đệ tử của gã lại xuất hiện ném vào nhà một cục tiền ,
Để thằng cu nhà tôi chơi ở dưới nhà gã bảo tôi lên gác rồi gã mở két bạc lôi ra một bọc tiền , mà nhìn bọc tiền đó tôi biết rằng tôi có bán cả nhà cũng chưa được nửa số đó.
Gã cầm bọc tiền dúi vào tay tôi rồi bảo.. - Tôi không nói thì ông cũng biết , giờ tôi là ma sống rồi , nếu bị công an bắt là dựa cột ( tử hình ) nên tôi đã thu xếp để ly hôn vợ , tôi đã tìm được dây cho vợ tôi và con lớn sang Anh Quốc , còn con bé thứ hai nhà tôi hết hè này là nó đi học lớp một , tôi muốn gửi nó cho ông nuôi dạy giúp , rồi nhận nó làm con nuôi cho ăn ở với gia đình ông , thỉnh thoảng tôi đến thăm thôi , còn chỗ tiền này ông tùy ý sử dụng , chứ để con bé ở đây tôi sợ nó cũng hỏng.
Tôi đưa trả bọc tiền cho gã rồi bảo tôi đồng ý nuôi giúp con hộ gã , nhưng tiền thì tôi không lấy , mà mang đi gửi tiết kiệm đứng tên con gã , tiền ăn học hàng tháng hết bao nhiêu thì tôi sẽ báo để gã đưa cho con gã chứ tôi không nhận tiền này.
Gã hẹn tôi tháng sau con gã học xong trường mầm non thì gã đưa con bé đến nhà tôi.
Đến hơn tháng sau không thấy gã đến nên tôi đến nhà gã thì thấy cửa đóng khóa ngoài , còn đang nghiêng ngó nhìn thì thấy mấy thằng đệ của gã chạy đến .
Nhận ra tôi chúng nó bảo anh CH bị sốc thuốc chết hơn chục ngày nay rồi.
Vậy là “cơn bão nghiện” đã giết chết gã cùng vô số những người bạn , người tôi quen biết trong chính cuộc đời này.
Giờ đây” cơn bão ngiện ” đã tan bởi sau nhiều lần truy quét không thành thì chính quyền phải áp dụng cách xây tường bịt chặn moi lối đi ngõ ngách thông ra đường tàu , và cho một tổ công an túc trực tuần tra 24/24 giờ dọc theo đường tàu , kiểm tra giấy tờ bất cứ một ai lạ mặt đến khu vực này.
Bão đã tan nhưng hoàn lưu của nó vẫn còn đâu đó rải rác trên mảnh đất Hải Phòng đầu sóng ngọn gió.